Câu Hỏi: Trong giờ cận tử Chư Tăng thường khuyên nên chú tâm vào hơi thở. Vậy trường hợp mình bị ngã xuống nước lúc đó nên chú tâm vào gì để có giờ cận tử tốt?
Minh Hạnh chuyển biên
HT Chí Tâm: Đúng ra niệm hơi thở cũng cần phải có gió ra vào hay sự biết chuyển động của hơi thở. Khi rớt xuống nước nếu hít vào thì cũng uống nước, mà thở ra thì cũng không được, cho nên chúng ta chỉ giả sử đó là một trường hợp không thể niệm hơi thở, lúc đó chúng ta có những phương pháp niệm về sự khổ về thân, chúng ta quán tưởng, suy xét niệm về thân cũng là tốt. Có một câu chuyện trong lộ trình tâm, lộ đắc đạo tột, có những vị tỳ kheo ở trong rừng hành đạo bị con cọp tuần tự ăn thịt, câu chuyện này được kể rằng có một vị tỳ kheo đang bị con cọp ăn phần chân sắp sửa lên tới phần mình và phần đầu, thì có một số vị tỳ kheo cùng tu mới nói lớn cho vị tỳ kheo đang bị con cọp gậm rằng :
"Này hiền giả, sự tu tập sự đắc chứng của hiền giả là do hiền giả và chính hiền giả phải cố gắng lên."
Thì chính ngay lúc đó vị tỳ kheo này quán về thân thọ, và cũng ngay lúc đó Ngài đắc chứng đạo quả trên miệng con cọp, đó là nói về vấn đề lộ đắc đạo tột.
Còn vấn đề câu hỏi này, chúng ta thấy rằng rớt xuống nước không có không khí để chúng ta niệm hơi thở, vì hít vào là nước theo vào, chắc chắn là lúc đó phải bị thân khổ thì phải nắm bắt liền đề mục niệm thân.
Có một lần chúng tôi thực chứng: Một chú tên là Huệ Pháp ở trong chùa Thiền Môn Một chở chúng tôi đi, thì phía trước khoảng chừng trên 50 mét có chiếc xe đạp lao ra, tôi mới nói "Coi chừng chiếc xe đạp chạy ra kìa." Nhưng mà quả thật vì tốc độ chạy hơi nhanh anh tài xế này không điều khiển được và chiếc xe đạp móc chúng tôi, khi đó chúng tôi nằm dài xuống yên, lúc đó tâm của chúng tôi chỉ có nghĩ rằng phải bảo vệ cái đầu. Đồng thời ngay tích tắc anh tài xế nhấp thắng và nhấp thắng, bắt đầu tôi bị rớt xuống lộ, thì phải nói độ xoay tròn lăn tròn trên mặt đất cũng mười mấy thước. Phải nói mình có phước, tôi ngồi dậy với hai chân dở lên thì đồng thời chiếc y nó bay giữa lộ căng ra, lúc đó hai đầu lộ cách khoảng 100 mét không có một chiếc xe nào hết, tôi đứng dạy thì cái dèm tôi vẫn còn mang, tôi nhặt đồ phụ tùng rớt dưới đất bỏ vào trong dèm lại rồi tôi đi vô lề đường, đồng thời lúc đó có một chiếc xe bốn chỗ chạy lại hỏi: "Thầy có sao không con chở Thầy đi." Thì mình mới nhìn xuống chỗ da bị chà sát dưới mặt đường thịt trắng rồi từ từ rịn máu ra đỏ, lúc đó mới cảm nhận là nhức nhối. Ngay lúc này nếu người nào có sự sáng suốt thì chắc chắn phải nhanh nhẹn lắm, khi bị hữu sự rồi chúng ta mới thấy được sự kiện đó, cho nên trong tích tắc là chúng tôi nghĩ rằng phải bảo vệ cái đầu và quả thật khi té xuống không biết tư thế như thế nào nhưng hai tay tôi vẫn ôm cái đầu và tôi lăn. Đó là sự kiện thực chứng từ bản thân của tôi.
Thì trở lại vấn đề bị té xuống nước mà nói niệm hơi thở thì chắc chắn không được, vì làm sao mà thở ở dưới nước được. Đó là lời giải đáp vắn tắt.
No comments:
Post a Comment